Thế kỷ hai mươi mốt, tại phòng làm việc viện trưởng bệnh viện tư nhân cao cấp thành phố Đông Hải.
Ngày đại hỷ, bà mối lại la lối om sòm giữa đường, chẳng phải cố ý là gì?
Hàn Vân Tịch không ngờ, Tần Vương phủ lại không chào đón nàng.
Nàng là phế vật xấu xí nhất, bị người người khinh khi trong một gia tộc y học danh tiếng. Chàng lại là vị Vương gia tôn quý nhất Thiên Ninh quốc, vạn người kính ngưỡng, quyền khuynh thiên hạ! Ngày đại hôn, kiệu hoa đến cửa, cổng phủ Tần Vương lại đóng chặt, chỉ văng ra một câu “Ngày mai lại đến”.
Tiết gia tiểu thư, tài mạo song toàn, mười sáu tuổi gả được như ý lang quân, vợ chồng ân ái hoà hợp, ba năm kề cận, phu quân đỗ trạng nguyên. Chàng vinh hiển, nàng chẳng được thơm lây, hắn tham luyến quyền thế, vì muốn làm phò mã, xem nàng như hòn đá cản đường công danh, toan giết thê diệt tử. Công chúa kiêu căng ngạo mạn đứng trước giường nàng cười nhạo: “Cho dù ngươi dung nhan tuyệt sắc, tài học vô song, chung quy cũng chỉ là nữ nhi của một tiểu lại, bổn cung nghiền chết ngươi chẳng khác gì nghiền chết một con kiến!”